Phát âm giống với món bánh mỳ pita của Trung Đông và cực tai tiếng với những người nông dân tôi đã gặp. Là tổ chức về quyền của động vật lớn nhất thế giới, Tổ chức Bảo vệ Quyền lợi Động vật (People for the Ethical Treatment of Animals) có hơn hai triệu thành viên.
Những thành viên của PETA sẽ làm gần như bất cứ điều gì hợp pháp để thúc đẩy các chiến dịch của họ, bất kể việc đó khiến họ trông giống kẻ xấu (điều này vô cùng ấn tượng) và bất kể người nào bị xúc phạm (điều này không quá ấn tượng). Họ phát "bữa ăn buồn bã" với hình ảnh Ronald McDonald (1) cầm dao giết mổ, máu chảy đầm đìa đến cho trẻ em nhỏ. Họ xuất bản những miếng dán có hình dạng giống như những nhãn dán thường thấy trên quả cà chua với dòng chữ "Hãy ném tôi vào những người mặc lông thú." Họ đã ném một con chồn chết vào bữa trưa của tổng biên tập tờ Vogue Anna Wintour tại khách sạn Four Seasons (và gửi những bộ phận ruột bị nhiễm giòi cho văn phòng của cô), chạy trần truồng để biểu tình trước mặt các tổng thống và hoàng gia, phát tờ rời ghi chữ "Bố của bạn giết chết động vật!" cho học sinh, và đề xuất nhóm nhạc Pet Shop Boys đổi tên thành Rescue Shelter Boys (2) (nhóm nhạc không thay đổi, nhưng công nhận rằng có những vấn đề đáng thảo luận). Không khó để châm biếm nhưng cũng phải ngưỡng mộ sự thẳng thắn của họ, và dễ hiểu tại sao bạn sẽ không bao giờ muốn bị sự thẳng thắn đó nhắm đến.
Cho dù bạn nghĩ gì về họ, không có tổ chức nào gieo rắc nỗi sợ hãi trong ngành công nghiệp chăn nuôi và các đồng minh của nó nhiều hơn PETA. Nỗ lực của họ thực sự hiệu quả. Khi PETA nhắm vào các công ty thức ăn nhanh, nhà khoa học nổi tiếng và quyền lực nhất nước Mỹ, bà Temple Grandin (người đã thiết kế hơn một nửa các cơ sở giết mổ gia súc trên toàn quốc), nói rằng, trong một năm đó, sự cải thiện trong các vấn để phúc lợi còn nhiều hơn những gì bà đã thấy trong cả sự nghiệp ba mươi năm trước đó của mình. Được coi là người ghét PETA nhất trên hành tinh này, Steve Kopperud (một cố vấn ngành công nghiệp thịt đã tổ chức các buổi hội thảo chống PETA trong một thập kỷ qua), phát biểu như sau: “Giờ đây, ngành công nghiệp đã nhận thức được khả năng gây kinh hãi của PETA đối với các nhà quản lý.” Tôi không ngạc nhiên khi biết rằng rất nhiều công ty thường xuyên đàm phán với PETA và im lặng thay đổi các chính sách phúc lợi động vật của họ để tránh bị công khai nhắm tới bởi nhóm này.
PETA đôi khi bị cáo buộc sử dụng các chiến lược tàn nhẫn để thu hút sự chú ý, điều đó cũng có phần đúng với sự thật. PETA cũng từng bị cáo buộc rằng họ ủng hộ sự bình đẳng giữa con người và động vật, nhưng cáo buộc đó không phải sự thật. (Mà bình đẳng người-thú có nghĩa gì chứ? Cho bò quyền bỏ phiếu?) Họ không phải là một nhóm hành động theo tình cảm; nói đúng ra, họ là những người lý trí thái quá, với mong muốn làm cho lý tưởng của họ - "Động vật không phải để ăn, mặc, thí nghiệm, hay sử dụng cho giải trí" - trở nên nổi tiếng như Pamela Anderson trong bộ đồ bơi (3). Khá bất ngờ đối với nhiều người, PETA ủng hộ trợ tử: chẳng hạn nếu lựa chọn giữa việc bắt một con chó sống cả đời trong chuồng hoặc được tiêm thuốc trợ tử cho nó, PETA không chỉ chọn phương án thứ hai, mà còn coi đó là chủ trương. Họ phản đối việc giết, nhưng họ phản đối sự đày đoạ hơn. Những người ở PETA rất yêu chó và mèo của họ - nhiều thú cưng còn tham gia cùng họ tại văn phòng của PETA - nhưng họ không được không chỉ đấu tranh vì phúc lợi cho chó mèo. Họ muốn một cuộc cách mạng.
Comments