Trong căn hầm của bà tôi có gần ba chục cân thùng bột mì. Trong một chuyến thăm cuối tuần gần đây, tôi được bà nhờ xuống hầm để lấy một chai Coca và phát hiện một bức tường chất đống toàn các bao tải lương thực, tựa như bao cát chặn nước trên một con đê. Tại sao một người phụ nữ 90 tuổi cần nhiều bột mỳ đến vậy? Và tại sao bà lại có một vài chục chai Coca 2 lít, cả núi gạo Uncle Ben, và hàng chồng bánh mỳ mạch nha trong tủ đông?
“Cháu thấy dưới tầng hầm có nhiều bột mỳ lắm,” tôi nói với bà khi quay lại bếp.
“Gần ba tạ đấy.”
Tôi cũng không rõ ngữ điệu đó có ý gì. Có phải là bà tự hào? Một chút thách thức? Hay là bà xấu hổ?
“Cháu có thể hỏi tại sao không?”
Bà mở một cánh tủ và lấy ra một tệp dày cộp toàn coupon, đều là vé tặng một túi bột mỳ nhỏ khi mua bao bột mỳ lớn.
“Sao mà bà khênh được cả đống đó xuống?” tôi hỏi.
“Chả có gì khó.”
“Bà định làm gì với chỗ bột đó?”
“Bà sẽ làm bánh quy.”
Tôi cố tưởng tượng bà tôi, người cả đời không lái xe, đã làm sao để đưa cả đống bao nặng nề đó từ siêu thị về nhà. Ai đó đã đưa bà đi, như mọi lần, nhưng liệu bà có chất tất cả 60 cái bao vào một chiếc xe hay bà đã đi nhiều chuyến? Biết tính bà tôi, chắc bà đã tính toán xem có thể chất được bao nhiêu bao mì lên một chuyến xe mà không làm phiền người lái xe quá nhiều. Sau đó, bà đã liên hệ với nhiều người bạn và tiến hành bấy nhiêu chuyến đi tới siêu thị, có lẽ trong cùng một ngày. Liệu đó đây phải là trí khôn mà bà nói tới những khi bà nói rằng chỉ có may mắn và trí khôn mới giúp bà vượt qua được vụ diệt chủng Holocaust? (1)
Bao bột mỳ lớn
Tôi cũng từng là đồng minh của bà trong vài vụ càn quét thực phẩm giảm giá. Tôi nhớ một lần một loại ngũ cốc cám lúa mạch nén có khuyến mãi lớn, mà phiếu giảm giá giới hạn mỗi khách hàng chỉ được mua tối đa ba hộp. Sau khi tự mua ba hộp, bà gửi tôi và anh trai đi mua thêm mỗi đứa ba hộp trong khi bà đứng đợi ở cửa. Chẳng biết người thu ngân đã nghĩ gì khi thấy tôi, một cậu bé năm tuổi, sử dụng phiếu giảm giá để mua tận mấy hộp ngũ cốc mà ngay cả người chết đói cũng không thèm? Chúng tôi quay lại sau một tiếng đồng hồ và làm việc đó lần nữa.
Đống bột mỳ kia cần một câu trả lời xác đáng. Bà định nướng bánh quy cho bao nhiêu người ăn? Còn 1400 vỉ trứng cần để làm được chừng kia bánh quy thì sao? Và nhất là: Bà đã làm thế nào để khuân hết đống bao đó xuồng tầng hầm? Tôi đã gặp những tài xế già thường chở bà và biết rằng họ không thể khuân chỗ đó.
“Cứ từng túi một mà khuân thôi,” bà bảo, tay phủi bụi trên bàn.
Từng túi một. Bà tôi đi từ xe vào nhà còn phải khó khăn đi từng bước một. Nhịp thở của bà chậm và nặng nề, và trong lần đi khám gần đây, nhịp tim của bà chậm ngang nhịp tim của con cá voi xanh. (2)
Cả đời bà chỉ mong sống được đến cái lễ thành niên (3) tiếp theo, nhưng tôi nghĩ bà sẽ sống thêm ít nhất một thập kỷ. Bà không phải là kiểu người sẽ chết sớm. Bà có thể sống đến 120 tuổi, và dù vậy, vẫn không cách nào bà có thể sử dụng hết nửa bao bột mỳ đó. Và bà chắc chắn cũng biết điều đó.
Comentarios