Một đêm nọ, khi được bốn tuần tuổi, con trai tôi bị sốt nhẹ. Đến sáng hôm sau, con bị khó thở. Theo khuyến nghị của bác sĩ khoa nhi, chúng tôi đưa con đến phòng cấp cứu, nơi con được chẩn đoán mắc bệnh RSV (vi-rút hợp bào hô hấp). Bệnh thường biểu hiện ở người lớn như cảm lạnh thông thường, nhưng ở trẻ sơ sinh lại rất nguy hiểm, thậm chí đe dọa tính mạng. Cuối cùng, chúng tôi phải dành nguyên một tuần ở trong phòng chăm sóc tích cực. Tôi và vợ tôi luân phiên ngủ trên chiếc ghế tựa trong phòng của con trai và trên ghế ngả của phòng chờ.
Trong những ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư và thứ năm, bạn bè của chúng tôi, Sam và Eleanor đã mang đồ ăn đến cho chúng tôi. Rất nhiều đồ ăn, nhiều hơn chúng tôi có thể ăn: salad đậu gà, kẹo sô cô la, rau củ nướng, các loại hạt và dâu, mì ăn liền, bánh khoai tây, đậu xanh, nachos, gạo lứt, yến mạch, xoài khô, mì ống và món hầm cay - tất cả đều là đồ ăn để an ủi. Chúng tôi có thể ăn ở căng tin hoặc gọi đồ. Và họ đã có thể thể hiện tình yêu của họ việc ghé thăm và nhắn nhủ những lời tốt đẹp. Nhưng thay vào đó, họ đã mang tất cả những món ăn kia đến, và đó là một điều tốt nhỏ mà chúng tôi cần. Đó, hơn bất kỳ lý do nào khác - và có rất nhiều lý do khác - là lý do tại sao cuốn sách này được đề tựa cho họ.
Hình ảnh sưu tầm từ Pinterest:
Vào ngày thứ sáu, lần đầu tiên kể từ khi đưa con đến bệnh viện, tôi và vợ cuối cùng đã có thể rời khỏi đây. Con trai chúng tôi đã vượt qua giai đoạn khó khăn, và các bác sĩ nói chúng tôi có thể đưa con về nhà vào buổi sáng hôm sau. Chúng tôi như có thể nghe thấy tiếng đạn sượt qua đầu. Vì vậy, ngay khi con tôi thiếp ngủ (với bà ngoại ở cạnh giường trông), chúng tôi đã đi thang máy xuống và trở về với thế giới bên ngoài bệnh viện.
Hôm đó trời rơi tuyết. Những bông tuyết lớn đến lạ thường, cứng và rõ nét như những bông tuyết mà lũ trẻ cắt ra từ giấy. Chúng tôi bước dọc Đại Lộ Hai như những người mộng du, không có điểm đến nhất định, và cuối cùng dừng chân ở một nhà hàng kiểu Phần Lan. Những tấm cửa sổ lớn hướng ra ngoài phố và những bông tuyết đọng lại trên đó vài giây trước khi tiếp tục rơi. Tôi chẳng nhớ mình đã gọi món gì. Cũng chẳng nhớ là đồ ăn ở đấy gì đặc sắc. Nhưng đó là bữa ăn ngon nhất đời tôi.
Comments