Nếu bạn không phải là một người trong ngành, có lẽ những gì tôi vừa viết có thể hơi khó hiểu. Có thể, bạn đang nghĩ, gà nào mà chả như nhau. Nhưng trong vòng nửa thế kỷ gần đây, gà đã được chia ra thành 2 loại: gà thịt và gà đẻ - với những đặc điểm di truyền khác nhau. Ta vẫn gọi cả 2 là gà, nhưng cơ thể và khả năng trao đổi chất của chúng hoàn toàn khác nhau, được thiết kế cho những mục tiêu nhất định. Gà đẻ nuôi để lấy trứng. (Số lượng trứng trung bình của gà đẻ đã tăng gấp đôi kể từ những năm 30.) Gà thịt thì nuôi để lấy thịt. (Cũng kể từ những năm 30, gà thịt đã được biến đổi để lớn nhanh gấp đôi trong nửa số thời gian. Trước kia, tuổi thọ của gà là khoảng 15-20 năm, nhưng gà thịt hiện đại sẽ lên thớt sau 6 tuần. Trung bình, khả năng lớn lên từng ngày của chúng đã tăng khoảng 400% so với các “tổ tiên".)
Rất nhiều những câu hỏi lạ thường được khơi dậy trong suy nghĩ của tôi. Những câu hỏi mà tôi sẽ chẳng hề quan tâm, nếu không biết về 2 loại gà nói trên, như là: Điều gì sẽ xảy ra với những con gà trống con?
Nếu loài người không thiết kế chúng để lấy thịt, và thiên nhiên cũng chẳng thiết kế chúng để đẻ trứng, vậy chúng có tác dụng gì? Chúng chẳng có tác dụng gì cả. Đó là lý do tất cả những con gà trống con - tức là nửa số gà sinh ra ở Mỹ, hơn 250 triệu con gà con mỗi năm - đều bị tiêu huỷ. Tiêu huỷ? Đây là một thuật ngữ mà tôi muốn tìm hiểu thêm.
Đại đa số gà trống con được tiêu huỷ bằng cách hút vào những đường ống dẫn đến một tấm giật điện. Một số khác được xử lý theo những cách khác, và tôi cũng không biết được là chúng may mắn hơn, hay kém những con kia. Chúng bị ném vào thùng nhựa lớn. Những con yếu bị giẫm xuống đáy và dần ngạt thở. Những con khoẻ thì dần ngạt thở ở phía trên. Một số nơi thì cho chúng vào máy nghiền khi chúng hẵng còn tỉnh táo (hình dung một máy nghiền gỗ nhưng mà là nghiền gà con).
Làm thế có ác không? Còn tuỳ vào khái niệm về sự tàn ác của mỗi người (tham khảo: TÀN NHẪN.
Comments